Teq's Blog

Teq's Blog

Teq's Blog

Bọn trẻ con vẫn quậy phá như thường lệ, không chịu đi ngủ sớm, chúng không biết thế nào gọi là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ chúng. Thành ra mấy mẹ con cứ hú hí với nhau rồi cả ba lăn ra ngủ. Bố chúng không có kỷ niệm 6 năm ngày cưới bằng một hành động nào thiết thực được, đành ra ngồi gõ blog. Hị hị.

***

Trưa 29/10/2007, tôi ăn mặc ngon nghẻ, tóc tai gọn ghẽ, đẹp giai trẻ trung, hơi run một tí, lên xe đi đón dâu. Xe chạy tới đầu đường Hoàng Mai, con phố rất nhỏ, dài và rất dễ bị tắc đường. Tôi nhớn nhác ngó, rồi nhìn thấy thằng bạn bèn yên tâm. Tôi cắt cử thằng này làm một việc rất quan trọng, đó là dẹp đường. Đội dẹp đường gồm ba thằng, mỗi thằng một con xe máy, cách nhau 30m, vè vè đảo vị trí cứ thế dẫn xe đưa dâu cuốn chiếu vào tới trong. Rất chuẩn đúng như kế hoạch.

Lúc đón dâu tôi chả nhớ được gì mấy, sự việc cứ diễn ra vậy thôi. Chỉ biết lúc đưa cô dâu ra khỏi cổng, thì cô dâu khóc, rất chi là truyền thống. Với cả tôi đi đám cưới nhiều rồi, chưa thấy có cô dâu nào đẹp như vậy, nên rất lấy làm đắc ý. Đi bộ ra ngoài ngõ, lên xe, còn cười với mấy chú xe ôm vốn đã nhẵn mặt mình nhiều năm. Tóm lại, cháu cuối cùng cũng đưa được cậu ta về nhà cháu. Dù gì cũng trải qua bao điều, mất bao công lao, ít gì đâu.

Năm xưa mới quen nhau, cậu ta đang học lớp 12, phải làm cái bài tập điện gì đó. Cậu ta sang nhà tôi, rồi cùng tôi đi mua đồ về, ngồi phòng khách ngồi lắp bảng điện. Bà nội ngồi ngó, rồi khi cậu ta về bèn bảo: “Mày mà lấy con này, sau nó bắt nạt mày!”. Lúc đó tôi cười phá lên, hehe, em ấy mới chỉ là bạn mới quen, mà bà đã nghĩ xa đến thế. Hóa ra lời bà thật thánh!

Sau đám cưới sếp tôi bảo, tao đi đám cưới nhiều quá rồi, mà chưa thấy thằng chú rể nào hớn hở như mày.

***

Tấm ảnh trên chụp ở Sapa. Ảnh cưới của chúng tôi rất nhiều bức đẹp, nhưng tôi thích nhất bức trên, mặc dù thằng chú rể đứng châm thuốc thì không được văn minh lắm. Chính ra, hồi bọn tôi làm đám cưới, có mấy thứ đáng được gọi là sáng tạo đi đầu.

Thứ nhất là kéo nhau đi tận Sapa để chụp ảnh. Thời đó chụp ảnh cưới ngoại cảnh cũng nhiều, chụp xa cũng có rồi, nhưng xa đến như Sapa thì dường như chưa có. Hồi đó mua vé cho mấy đứa cùng đi để chụp ảnh, lên tàu, hóa ra cả toa chỉ có một đội của mình mà thôi, cứ như VIP. Rồi lên Sapa, vẫn còn con bé Chi, hồi đó chưa bị bán đi Trung Quốc. Lại có cả con bạn gì quên tên rồi, người Israel, thấy vui đi cùng đoàn chụp ảnh cưới suốt hai ngày.

Thứ hai là thiệp cưới in hình cô dâu chú rể. Trước đó chưa có đám cưới nào in hình cô dâu chú rể lên thiệp, bạn bè của bà già rất khen, là lần đầu tiên đi đám cưới con của bạn mà biết mặt cô dâu chú rể từ trước. Thiệp như này:

Váy cưới cô dâu tự may, rất là đẹp. Hoa tự mua ở chợ Sapa rồi bó vào làm hoa chụp ảnh cưới. Thằng chú rể thì cưỡi con Minsk. Con Minsk này trước đó đã chạy nhiều rồi, cứ lên Sapa là lại ra thuê con xe này chạy chơi cho vui.

Hôm đó vào quán ăn, dựng con Minsk trước cửa, rồi cô dâu vào nhà trong thay quần áo. Chú rể đứng ngoài chờ, rồi trèo lên con xe. Thế chó nào, nổ máy mãi không được. Cô dâu ngồi lên xe rồi mà chú rể đạp mãi xe không nổ. Cả làng cả tổng ra ngó, xấu hổ quên mẹ. May cuối cùng cũng nổ được máy, mừng quá, chạy thôi. Chính là khoảnh khắc chụp bức ảnh này. Bọn tôi cười là cười với mấy thằng tây, chúng tò mò đứng xem rồi vỗ tay khi thấy cuối cùng cũng nổ được máy.

Sau mới biết, hóa ra có thằng bạn chụp ảnh, nó sợ để xe ngoài đường mất, nên khóa mẹ xăng, bảo sao nổ không được. Đạp rách cả gấu quần complet. Cho nên sau có cả bức ảnh, chạy một đoạn xe lại chết, gấu quần thì rách. Cô dâu phải khâu gấu quần cho chú rể ngay trên đỉnh dốc.

Ầ cái mới mẻ thứ ba mà đám cưới của chúng tôi có, là khi đi đám cưới thì khách được xem slide trình chiếu các bức ảnh của cô dâu chú rể. Bây giờ thì là phổ biến, nhưng hồi đó dường như chúng tôi làm đầu tiên.

***

Cưới gần đến ngày rồi, vẫn chưa thuê được địa điểm. Vợ chưa cưới dỗi, tôi bực mình, chạy luôn ra công viên thuê luôn quả nhà hàng Quán Gió. Ngon rẻ bổ. Lại có sân vườn. Anh cho em hai chục mâm trong nhà để cho các cụ, còn lại kê cả ngoài sân cho em, ăn tiệc ngoài trời. Nhỡ mưa thì sao? Mưa thì chạy, kệ. Thế MC thì chú lo hay nhà hàng lo. Không có MC gì cả, khách tới vào bụp luôn. Thế trang trí thì sao? Bọn bạn em lo. Tóm lại báo giá là 30 triệu. Gọi điện cho vợ chưa cưới, đấy em cứ chê anh, anh thu xếp bụp phát xong rồi, giờ chỉ có mỗi cưới thôi.

Ngày cưới, quan khách đến, chả thấy MC gì cả bèn vào nhậu luôn. Cô dâu chú rể đi một vòng chào khách, rồi nhanh chóng ra đứng cửa tiễn khách luôn. Các cụ ăn nhanh lắm, xong phát về luôn. Còn lại bọn thanh niên, bia hàng két cứ quẳng đó, đám cưới mà thành mẹ ra bữa nhậu lớn. Bọn đội bóng, bọn bạn thân, với bọn thanh niên ở cơ quan, đi đám cưới mà nhậu tới 9 – 10h mới về.

Thằng bạn thân gọi điện, bảo, tao đéo kịp gửi phong bì mừng cưới mày. Tôi bảo, tao cũng thế. Ở thì anh em cưới cùng lúc, tao đưa phong bì mày mày lại đưa phong bì tao, cũng hòa ấy mà. Chúc tân hôn ngon nghẻ. Ờ. Tôi cũng chúc ông vậy!

Bảy năm trước đó, có lần đã kể rồi, tôi với thằng bạn thân cấp 3 đó quay về trường cũ chơi nhạc. Xong vênh váo đi lang thang các lớp ngó xem có em nào xinh không. Rồi làm quen cùng một lúc với hai cô học lớp 11. Bảy năm sau mỗi thằng cưới một cô, cùng ngày cùng giờ (tuổi giống nhau thì thày bói chọn cùng ngày giờ thôi), sau bao nhiêu sóng gió. Đời nó có những cái rất là duyên như vậy.

Đám cưới kết thúc, bọn bạn với mấy ông em uống bia dở miệng, quyết định quay về Bách Khoa uống bia tiếp. Tôi bảo ông già, bố ơi bọn con lại đi uống bia tiếp nhé. Ông già bảo, mày láo, hôm nay là ngày cưới, cô dâu chú rể lại đi uống bia là thế nào, người ta nhìn vào bảo nhà tao vô phép, về ngay! Vâng thế bọn con về.

Về nhà, như truyện cười, bà già bắt đếm phong bì rồi mới cho cô dâu chú rể động phòng hoa chúc. Bà già bảo, thôi cứ chốt sổ cái cho nó rõ ràng. Sớm mai mẹ đi chợ sớm mua con gà trống cho con sang lại mặt bố vợ, giờ đếm phong bì cái đã. Đầu tư ba chục củ, thu về đâu được năm chục củ, thoải mái tiền đi trăng mật. Ông bà già cho hết số phong bì, mà cũng đúng thôi, con đầu tư tiền mà, đám hỏi đám cưới con bố mẹ có phải lo cái gì đâu.

***

Sáng sau tôi phóng xe máy, xách theo con gà trống, sang lại mặt bố vợ. Bố vợ thì hiền lắm, mẹ vợ cũng thế. Ông bà cũng thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cái thằng ăn chực mòn bát mòn đũa nhà mình, nay cũng đã thành thằng con rể út. Ông bà thương thằng con rể út này nhất. Xong màn lễ nghi, tôi bảo, hai bác à quên bố mẹ, đã chuẩn bị xong chưa. Ông bà bảo rồi. Thế thôi con về, tối con đón bố mẹ ra sân bay.

Chúng tôi đi trăng mật. Tôi nghĩ, mình có ông bà già vợ hiền mà đáng quý vãi chưởng, lâu ông bà cứ đau đáu con cái chả được đi đến đâu, nay mời ông bà đi trăng mật cùng bọn mình luôn. Thế là ông bà cũng đi cùng. Kế hoạch này bên nhà tôi không biết, tưởng bọn chúng đi với nhau, đâu biết trăng mật có cả bố mẹ vợ. Đến Phú Quốc, thuê cái resort ngon lành mà rẻ vãi, thời đó nó thế, chúng tôi một bungalow, ông bà một bungalow, đâu có bốn lít một cái. Rẻ vãi. Hết hai ngày ở Phú Quốc, thì về Sài Gòn, từ đó tách đội. Chúng tôi trăng mật tiếp một đường, ông bà già vợ trăng mật lại với nhau đường khác. Đến hẹn về lại Sài Gòn bay về Hà Nội.

***

Sau đó, kinh tế eo hẹp, lương tôi hơn ba triệu còn vợ thì mới mở công ty còn chưa kiếm được hợp đồng nào. Chúng tôi thực hiện kế hoạch hóa gia đình. Gần một năm sau, ngồi uống bia với thằng bạn, thằng bạn bảo, đéo được đâu, giờ tịt nhiều lắm, mày lại suốt ngày ôm máy chủ, nguy cơ tịt rất cao, mà còn kế hoạch nữa thì cẩn thận đấy. Tôi về nói lại nguyên văn với vợ, tất nhiên bỏ đi các từ chửi thề, em ạ, không được đâu, anh suốt ngày ôm máy chủ, nguy cơ tịt rất cao em ạ. Thế là triển khai.

Đôi tháng sau tôi bảo với ông bà già, vợ con có bầu rồi bố mẹ ạ, ông bà già mừng vãi. Ông già bảo, tốt quá, mà tao thích cháu gái, chứ cháu trai rồi láo như hai anh em mày tao đau đầu lắm. Đôi tháng sau nữa tôi về bảo, đi khám, bác sỹ bảo con trai bố ạ. Ông già đần mặt ra, rồi lập tức lên bàn thờ thắp hương các cụ. Còn tôi thì khi biết có con trai, suốt từ sáng đến chiều mồm cứ ngoác ra không ngậm lại được. Vợ cứ trêu mãi.

Có thằng con trai là tôi sướng. Tôi lớn lên với bọn đàn ông, đâu biết bọn gái nó như nào. Nay con đầu là thằng giai, à, bố sẽ phệt mày như ông nội mày phệt bố là được, áp dụng đúng quy trình, khó gì, khỏi nghĩ. Tôi tính, đặt tên nó là Mai Quân, tên mẹ làm đệm, mà Mai Quân là tên hiệu đi đánh nhau của ông nội tôi, thần tượng cục đá của tôi. Ông già gọi điện cho các cụ ở quê, hỏi đặt Mai Quân có được không, các cụ ở quê phản đối, bảo ông già, thế giờ cháu mày đặt là Mai Quân, bọn tao lại gọi “ê thằng Mai Quân kia” thì phạm húy anh của chúng tao, đéo được! Ông già gọi tôi bảo, các cụ không đồng ý, phạm húy ông nội mày. Thôi thế con đặt cháu tên khác, Mai Phong vậy. Các cụ ở quê nhất trí. Dù gì tôi cũng là trưởng họ, có thằng đích tôn nữa là cả họ vui.

Sau, chúng tôi đẻ được thêm đứa con gái, ông già mừng vãi. Ông già bảo, thực tình tao quá chán bọn con giai chúng mày, chỉ làm tao đau đầu, giờ tao có đứa cháu gái tao rất sướng. Tôi bảo, sau này mà bọn con đẻ thêm đứa thứ ba, mà là giai, thì con sẽ đặt tên nó là Mai Quân. Ông già bảo, mày có bị điên không, nuôi hai đứa cho tử tế đi, đẻ lắm làm gì. Tôi ờ ờ. Nhưng mà kể ra chúng tôi vẫn thích đẻ thêm vài đứa nữa, chẳng qua cơm áo còn eo hẹp.

***

Lại lan man chuyện con cái rồi. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới mà. Tôi gửi quả điện hoa cho vợ, vợ vui, nhắn tin “hihi hôm nay em có giai tặng hoa”.

Cuộc tình của chúng tôi, quá nhiều sóng gió những năm trẻ trâu, chịu không nổi chia tay nhau tới gần hai mươi bận. Đến khi mệt quá thì thôi không chia tay nhau nữa, có thế nào sống thế ấy. Cãi nhau thừa sống thiếu chết, cay cú nhau vô cùng, rồi chán quá thôi chẳng cãi nhau nữa, lâu lâu mới cãi một tí thôi.

Nói, đời này anh chỉ yêu em, thì sến với cả rất là không giống. Phim lãng mạn nó chỉ 120 phút chứ đời thì kéo dài tới cả mấy chục năm. Gái đẹp thì đầy đường mà trai ngon cũng nhiều không kể xiết. Cái quan trọng là cùng nhau chia sẻ cuộc sống này. Nồi nào úp vung nấy, chúng ta là cái nồi cái vung của nhau, sống cùng với nhau bên bếp lửa.

Bọn gái ngoài đường, quả thực là chúng càng ngày càng đẹp. Nhìn chúng mà hoa hết cả mắt. Có những em đi qua thôi mà khiến mình choáng luôn. Tức là mình hoàn toàn có thể mê bọn chúng, cực mê luôn, bất cứ lúc nào. Nhỡ mà lại có em mê mình như thế nữa, thì là bỏ mẹ rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngoại trừ tình yêu. Tình yêu là thứ không nắm bắt được, không mô tả rõ được, nó chỉ có hoặc không.

Tôi quen và yêu cậu ta, tới nay đã mười ba năm. Lấy nhau cũng đã sáu năm. Chuyện vợ chồng không có lạ gì nhau nữa cả. Vậy mà trong nhiều những giấc mơ ướt át đầy nhục dục của đàn ông, thì đa phần cậu ta ở trong những giấc mơ ấy. Khiến tôi đôi lúc vẫn phải ngạc nhiên. Tôi đã có được cậu ta, cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng vẫn là chưa đủ, sự khao khát của tôi còn là những năm tháng sau này nữa, khi chúng tôi đã là những người già, mặc bỉm cho nhau, và chơi với những đứa cháu.

***

Anh sếp của tôi, người mà bảo là tao đi bao nhiêu đám cưới rồi chưa thấy thằng chú rể nào hớn hở như mày, có lần khác bảo tôi. Là, vợ chồng mà yêu nhau ấy, con đẻ ra sẽ rất đẹp.

Chúng tôi có hai đứa con rất đẹp.

Tôi nghĩ mình may mắn ghê lắm. Và như thể tôi có một món nợ lớn mà tôi sẽ làm thế nào đó để trả được cho xứng đáng.

This post was last modified on Tháng mười hai 10, 2024 3:42 chiều