[REVIEW HOÀN]: TUÂN MỆNH (遵命)
1. THÔNG TIN CHUNG
Tác giả: Lân Tiềm.
Số chương: 122C.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Thể loại: Đam mỹ, Cổ phong quyền mưu, HE, Niên thượng, 1v1.
CP: Lý Uyển (Lý Dật Nhàn) (Công) x Ảnh Thất (Ôn Tịch) (Thụ)
Bất cần đời thế tử công × Vẻ ngoài lãnh đạm thực tế trung khuyển si tình ảnh vệ thụ.
Tóm tắt: Ảnh vệ hệ liệt — Tề Vương Ảnh Thất.
GIỚI THIỆU
Đệ nhất phong lưu Tề Vương thế tử Lý Uyển đụng phải Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất ̶t̶̶r̶̶á̶̶i̶ ̶t̶̶i̶̶m̶ ̶t̶̶h̶̶i̶̶ế̶̶u̶ ̶n̶̶ữ̶ lạnh như băng.
“Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
Ảnh vệ thần phục, thế tử thăng trầm.
Anh hùng che chở cả thiên hạ, ảnh vệ bảo hộ người trong lòng.
CP chính: Lý Uyển, Ảnh Thất.
Phối hợp diễn: Ảnh Tứ, Ảnh Ngũ + một số quỷ vệ khác.
2. REVIEW NGẮN GỌN
(Không đúng lắm đâu xin đừng tham khảo)
Tề Vương Thế tử trời sinh đa nghi.
Ôn Tịch công tử trời sinh lạnh lùng lãnh đạm.
Hai con người, một Thế tử điện hạ, một Ảnh vệ Ảnh Cung, không chút can hệ nào, lại gặp được nhau.
Ảnh Thất: “Điện hạ có gì muốn sai bảo ạ?”
Lý Uyển: “Ngươi muốn ta giao việc cho ngươi đến vậy sao?”
Lý Uyển: “Ta không có nha đầu làm ấm giường, ngươi có thể làm được không?”
Ảnh Thất: “Vậy thuộc hạ trên giường làm thiếu gia ủ ấm giường người, xuống giường làm ảnh vệ bảo hộ người.”
Nhắc nhở nho nhỏ: Review ngắn gọn do tớ tự viết (xin đừng tham khảo quá nhiều), vì truyện không có văn án và phần giới thiệu tương đối ngắn gọn nên tớ viết thêm một phần review đơn giản để mọi người hình dung được hai bạn nhỏ này ngọt ngào đến nhường nào o((>ω< ))o
3. NHẬN XÉT CÁ NHÂN
Thật sự sau khi đọc xong “Tuân Mệnh” thì tớ đã phải chạy đi review ngay và luôn vì cái tình cảm tớ dành cho “Tuân Mệnh” vẫn còn đang dạt dào chờ được bung ra ở trong lòng này.
“Tuân Mệnh” – bắt đầu từ việc không có nhân vật chính mà ai cũng phải nể, không có bàn tay vàng cũng không có một plot twist từ khúc này sang khúc khác.
“Tuân Mệnh” là một đường thẳng dài, về cuộc đời Tề Vương Thế tử Lý Uyển; và là mỗi câu chuyện về đội Quỷ Vệ của hắn.
Tớ sẽ không nói quá nhiều về nội dung vì plot của truyện tương đối đơn giản, ngoài nhưng mưu quyền chốn Triều đình hoàng tộc ra thì góc quay cũng đơn giản hướng về cuộc sống của Lý Uyển với Ảnh Thất và sáu Ảnh vệ còn lại.
“Tuân Mệnh” không đặt nặng vấn đề cốt truyện, nhưng lại đẩy tâm lý nhân vật đến mức độ cao trào.
Xuyên suốt bộ truyện sẽ là nội tâm, suy nghĩ, cảm nhận của từng nhân vật một trong “Tuân Mệnh”. Cá nhân tớ thấy Lý Uyển và Ảnh Thất chiếm số chữ tương đối ngang nhau (không thiên về chủ công lẫn chủ thụ). Nội tâm của hai người tương đối nặng, mỗi người ôm một nỗi lo lắng riêng, vậy mà có thể đến với nhau và cứu rỗi nhau đến lạ kì.
Khi đất nước vốn đã thái bình, ấy vậy mà Tề Vương phủ vẫn âm thầm đào tạo ra những Ảnh vệ xuất sắc nhất từ Ảnh Cung. Hơn nữa lại còn cấp tốc bổ sung đủ mười ba Ảnh vệ luôn bên cạnh Thế tử điện hạ. Lý do nào khiến Tề Vương phủ tay nắm binh quyền lại lo lắng không yên như thế?
Nói chung truyện hài hước và cute xỉu nhưng Lân Tiềm lại rất tốt trong việc ôm bom chạy ngầm, chờ tới thời cơ thích hợp là nổ.
Lý Uyển – “ông hoàng ăn chơi”, trong mắt tớ thì gọi yêu thế thôi chứ anh Uyển anh thông minh lắm. Nhưng Phụ vương bảo anh phải nhẫn nhịn, phải đè ép cái nổi trội của mình đi, được ăn chơi phá tiền phá của nhưng không được yêu ai thật lòng. Nếu muốn sống yên thì phải dè chừng này kia. Nhưng đối với Lý Uyển, tiêu sài tiền vào sòng bạc, vào mỹ nhân thiên hạ, liệu thực sự có phải điều anh muốn?
Ảnh Thất – một tín ngưỡng si tình, một “cậu bé” ôm đầy thương tổn và ám ảnh. Ảnh Thất không mạnh mẽ như mọi người nghĩ, em vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ suy sụp, vẫn sẽ tủi thân, vẫn sẽ lo lắng ngược xuôi vì sợ nếu mình làm không tốt vai trò của một Ảnh vệ, Thế tử sẽ lại đưa em về Ảnh cung, bắt em phải chịu đựng những nỗi đau do Diêm hình mang lại thêm một lần nữa.
Nhưng Lý Uyển thương em còn chưa hết, sao lại nỡ đưa em về Ảnh cung?
Về chemistry giữa hai nhân vật chính thì tớ phải gào lên là “Vừa thôi!” =)))) vì thật sự í, Ảnh Thất thích thầm Lý Uyển từ lâu rồi nên sẽ đỏ mặt và ngại ngùng mỗi khi đối diện với Thế tử, mà ông Uyển ông thấy bé đỏ mặt thì lại thấy thích, cứ muốn chọc người ta hoài. Chọc đi chọc lại cuối cùng đè người ta ra hôn lúc nào không hay (>ლ) Cơ mà nếu cậu muốn tìm một tuyến tình cảm khi cả hai đã loại bỏ hoàn toàn khúc mắc sau đó mới đến với nhau thì xin lỗi vì “Tuân Mệnh” không có.
Cái “Tuân Mệnh” có chính là cặp đôi chính đến với nhau ngay từ những chương đầu và dần dần cùng nhau giải quyết mâu thuẫn cá nhân lẫn của đối phương, sau đó mới yêu thương nhau hết lòng. Nhưng tớ lại rất thích cách xác định tình cảm kiểu này, ngọt ngào có, ngược tâm cũng có. Cả hai luôn bên cạnh nhau khi đối phương suy sụp nhất, đây chính là cứu rỗi. Nếu trước giờ đọc truyện tớ không thiên về ai cả, hoàn toàn đứng giữa quan sát theo góc nhìn của người đọc thì đến với “Tuân Mệnh” tớ lại muốn phân thân thành hai, một bên chạy đến ôm Lý Uyển, một bên chạy đến ôm Ảnh Thất vì cả hai thật sự rất đáng thương.
“Ta biết tất cả……” Lý Uyển nâng cằm y lên để y ngẩng đầu nhìn mình, cầm tay y đặt lên ngực mình, vội vàng nói, “Ngươi nghe đi.”
Ảnh Thất im lặng sờ ngực Lý Uyển, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực hắn.
Lý Uyển hít một hơi thật sâu: “Nơi này vì ngươi mà đập.”
Chương 97
.
Ảnh Thất mím môi, kề sát thái dương Lý Uyển, thấp giọng nói: “Vương gia, ở trước mặt thuộc hạ… người không cần bình tĩnh vậy đâu.”
Tiểu vương gia trong lòng y ngẩn người một lúc lâu.
Bỗng nhiên hắn đau khổ ôm lấy eo Ảnh Thất, vùi đầu vào lòng y, đau khổ rơi nước mắt.
.
“Ôn Ôn, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi.” Lý Uyển nghiêng người tránh đi tầm mắt của bà chủ tiệm, lén hôn lên má Tiểu Thất một cái, “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ vui đến mức quên cả trời đất, biết chưa.”
Chương 121
Gỡ mìn gỡ mìn: Lý Uyển không như mọi người thấy đâu và xung quanh Lý Uyển không ai tầm thường hết, dàn Ảnh vệ siêu chất lượng; Ảnh Thất KHÔNG NHƯỢC, em không hề nhược, Ảnh Thất chỉ dịu dàng với mỗi Thế tử của em thôi chứ đối với người khác thì em siêu lạnh lùng ít nói, Ảnh Thất siêu CƯỜNG, CƯỜNG, CƯỜNG!
Dàn nhân vật phụ của đội Ảnh vệ thì ôi thôi, khiến tớ phải hét lên á á á =))) khi cần ngầu có ngầu, cần tấu hài có tấu hài, cần đoàn kết có đoàn kết.
(Cơ chế phân loại Ảnh vệ của Ảnh Cung cho mọi người dễ hình dung: Ảnh vệ Ảnh Cung chia làm 4 loại: Cửu Anh Tổ với năng lực khống chế toàn cục; Thao Thiết Tổ đảm nhận vị trí cường công; Bạch Trạch Tổ chủ yêu chuyên về y thuật và chế tạo công cụ; Phi Liêm Tổ được đánh giá là yếu nhất vì thiên về khinh công, nhược đấu đối kháng, chuyên trộm tin mật tình báo.)
Quả Tâm Quỷ – Ảnh Tứ là thống lĩnh, xuất thân từ Cửu Anh Tổ, thông minh, nắm bắt cục diện toàn cục rất tốt, vũ khí đi kèm chính là roi chín đốt Mặc Ngọc.
Đấu Thánh Quỷ – Ảnh Ngũ là mặt trời bé nhỏ của cả đội Ảnh vệ đó, siêu tích cực, hoạt bát nhưng lại xuất thân từ Thao Thiết Tổ – mang trong mình nhiệm vụ chiến đấu đơn thể, ngón tay móc một câu chỉ Hồng Phong.
Thính Tuyết Quỷ – Ảnh Điệp, xuất thân từ Cửu Anh Tổ thám thính dò hỏi, là “ông già” của nhóm, đi đâu cũng mang theo một cốc trà, tai rất thính, đặc biệt là lúc đếm tiền trả lương thì cho dù có cách 500 dặm vẫn nghe thấy =))) vũ khí là đơn kiếm Phi Hàn.
Rồi đến Liệu Nguyên Quỷ – Ảnh Diễm, Ngũ Độc Quỷ – Ảnh Sơ, Thần Công Quỷ – Ảnh Lục.
Cuối cùng, whoa-laa, Vô Ảnh Quỷ – Ảnh Thất, với song kiếm Tinh Đình có thể buộc vào ngón tay, cũng có thể làm dây buộc tóc, xuất thân từ Phi Liêm Tổ và còn là quỷ vệ đứng đầu Ảnh Cung, dần dần cũng khiến mọi người trong đội Ảnh vệ phải thay đổi suy nghĩ. Sau này trở thành Ảnh vệ tùy thân luôn bên cạnh Lý Uyển.
Và một dàn Ảnh vệ chất lượng sau này: Khổng Lan Kiêu, Đàm Thương Vân, Lãm Bình Xuyên, Ngụy Trừng…
Quả thực đúng như lời Vương gia nói, quỷ vệ vương phủ, chỉ thu quỷ tài trong nhân gian.
Chương 83
Đối với bọn họ, chủ tử tồn tại, bóng mới tồn tại. Nhà của bọn họ nằm trong lòng bàn tay chủ tử, mang cả thanh xuân tươi đẹp tẫn hiến cho người, thiên ngôn vạn ngữ, đọng lại hai từ ‘Tuân mệnh’.
Thân là kỳ tài tung hoành giang hồ, lại cúi đầu cam nguyện tín ngưỡng một người, dành những năm tháng rực rỡ hóa mình thành đao kiếm quỷ mị của chủ tử, giấu đi sắc bén, lúc xuất vỏ sấm vang chớp giật.
Ai bảo ảnh vệ là chó săn, có người trân trọng, cũng có người không hiểu ảnh vệ là thế nào.
Bọn họ là cái bóng trung thành, cũng là ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối.
Chương 113
Nói một chút về nhà Edit Hải Miên Bảo Bảo, edit rất mượt, không bị lậm QT, nhưng những chỗ nào cần giữ nguyên nghĩa của từ Hán Việt thì Bảo Bảo vẫn sẽ giữ nguyên và sẵn sàng chú thích ngay bên dưới; những từ cần hình ảnh để bổ sung nghĩa thì cũng chèn sẵn hình ảnh dưới chương đó luôn; nói chung rất là tâm huyết và tận tâm ; truyện có đặt pass ở một số chương nhỏ không nối tiếp chương trước mấy đâu và pass dễ lắm, đều có sẵn gợi ý luôn nên yên tâm vì sẽ không bị ngắt mạch cảm xúc đâu ha.
MỘT SỐ TRÍCH ĐOẠN ĐẶC SẮC
Lý Uyển hỏi y: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi thích ta nhiều cỡ bao nhiêu đâu.”
Ảnh Thất cúi đầu vén sợi tóc mai ra sau tai Lý Uyển: “Là, rất thích, không có điểm cuối.”
“Thuộc hạ không giỏi nói chuyện. Là rất thích. Giống như bây giờ, có thể đến trăm năm.”
Lý Uyển biết Ảnh Thất chỉ có thể biểu đạt được một phần vạn tình cảm của mình, hắn cười cười, ngồi dậy dựa vào mui thuyền, lười nhác bá cổ Ảnh Thất, nhìn vầng trăng sáng soi rọi mặt hồ yên ả.
“Vậy một trăm năm.”
Chương 121
.
Tề Vương Lý Dật Nhàn, theo bá tinh giáng thế, nhưng lại cúi đầu xưng thần, cung long cốt, gân phượng hoàng, chiến công hiển hách, lưu danh muôn đời. Dáng vẻ anh tuấn như hoa đào, khuôn mặt khôi ngô tựa Bồ Tát, tâm địa rắn rết, phong lưu nho nhã, bí văn thiên hạ không gì không biết.
Cũng có lời đồn rằng Lý Uyển là âm ty địa phủ, có thể thao túng yêu ma quỷ quái, bên cạnh hắn thường có mấy bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, người đời gọi họ là Tùy Hành Chi Ảnh.
Chương 121
.
Nhóm quỷ vệ đứng phía sau, Lý Uyển phất tay áo ngồi xuống, vắt chéo chân, rũ mắt quét một vòng những người bên dưới, dùng nội lực truyền âm chậm rãi nói: “Bổn vương cho chư vị một nơi che chở, cũng mong chư vị thật lòng thật dạ đối xử với nhau, ảnh vệ chỉ quanh quẩn trong hai chữ trung nghĩa, nếu quân dùng lòng thành báo đáp ta, chỗ dựa Tề Vương phủ vững chắc này sẽ bảo hộ quân lông tóc vô thương.”
Tiếng hô đồng thanh dưới đài đinh tai nhức óc:
“Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt!”
Chương 122
“Tuân Mệnh” – Một mái nhà; một hơi thở ấm áp; một cái gật đầu đồng ý; một cái hành lễ tuân chỉ; một bức thư tình bị xé bỏ; một người tỷ anh dũng tuyệt vời; một người cha già thương con nhớ vợ; một mái đầu bạc trắng; một bộ cung tên đã từng ngủ quên; ba năm gắng gượng vì người; bốn năm lao tâm khổ tứ; một năm dàn ảnh vệ xa cách; 20 năm ẩn nhẫn ngủ đông để đổi lấy tháng ngày yên ổn sau này; những đêm thao thức thi hành nhiệm vụ; những con người khác biệt; những biệt tài khác nhau; những nhịp thở hối hả mãnh liệt – nhưng đều chung một suy nghĩ, một tấm lòng, một lòng trung thành và đều hướng tới một người: “Vì Thế tử, vì Vương gia, nguyện theo chân người đến suốt đời. Tuân mệnh!”
“Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
Tiểu kịch trường by Hải Miên Bảo Bảo:
Fanclub thế tử điện hạ:
Sìmp chúa: Ảnh Thất.
Fan mẹ: Ảnh Diễm.
Trạm phản hắc: Ảnh Điệp.
Trưởng fanclub cầm lightstick: Đàm Thương Vân + Lãm Bình Xuyên.
Cảm ơn phần review rất xuất sắc đến từ vị trí của DUGENSTERN.